Tho hay 20-11 : Đến hẹn lại lên hàng năm cứ vào tháng 11 các hoc sinh, sinh viên náo nức chuẩn bị cho ngày nhà giáo Việt Nam 20-11, các hoạt động sôi nổi như "thi đua dạy tốt học tốt, các hoạt động văn nghệ, báo tường.."
Một thứ không thể thiếu cho ngày lể này là chọn những bài Tho hay 20-11 dành tặng cho thầy cô và để trang trí cho các mau bao tuong dep 20-11
Hy vọng với những bài Tho hay 20-11 sẽ có ích cho các bạn, các bạn có thể chọn bài mà mình thích nhất để tặng thầy cô và làm báo tường cho lớp mình.
Do số lượng bài quá dài nên mình chia ra 3 trang các bạn chú ý nha !
Những bài Tho hay 20-11 nên đọc
Người thầy!
Người thầy vẫn lặng lẽ đi về sớm dưới mưa
Dòng đời từng ngày qua êm đềm trôi mãi
Chiều trên phố bao người đón đưa
Dòng sông vắng bây giờ gió mưa
Còn ai nhớ ai quên con đò xưa
Dù năm tháng vô tình trôi mãi mãi
Có hay bao mùa lá rơi
Thầy đã đến như muôn ngàn tia nắng
Sáng soi bước em trong cuộc đời
Vẫn nhớ những khi trời mưa rơi
Vẫn chiếc áo xưa sờn đôi vai
Thầy vẫn đi buồn vui lặng lặng lẽ
Dù năm tháng vô tình trôi mãi mãi
Tóc xanh bây giờ đã phai
Thầy vẫn đứng bên sân trường năm ấy
Dõi theo bước em trong cuộc đời
Dẫu đếm hết sao trời đêm nay
Dẫu đếm hết lá mùa thu rơi
Nhưng làm sao em đếm hết công ơn người thầy.
Nói với em
Trống vào lớp đã từ lâu
Bé ngồi nức nở phía sau góc bàn
Má hồng mực tím quệt ngan
Hai dòng lệ vẫn chảy tràn không thôi...
Nín đi tôi lựa lời ru
Nép đầu tin tưởng em thưa chuyện buồn
Ai ngờ trong buổi hoàng hôn
Tôi vừa gặp lại tuổi hồng chính tôi
(Gặp lại tuổi hồng)
Tuổi thơ ơi tuổi thơ
Đã đi vào ký ữc
Những cặp mắt tròn xoe
Niềm tin yêu rạo rực
Đi suốt cả tháng nǎm
Lớn lên cùng lớp học
Những ánh mắt đợí chờ
Giục tôi lên phía trước
Ríu ran trên bến đò đầy
Trò sau, trò trước vững tay ông chèo
Đời vui theo nhip nước reo
tiếng "đò ơi" mãi sớm chiều gọi ông
Mênh mông trời nước mênh mông
Ông như trẻ lại theo dòng tuổi thơ
(Nhớ ông lái đò)
Đâu rồi bè bạn tri âm
Tới trường thủa trời mưa dầm ướt vai
Đâu rồi khóm trúc nhành mai
Những hàng cây ấy tay ai vun trồng
Quyện trong hương nội gió đồng.
Trường xưa thắm lại mà không bạn thầy
Chỉ bao cặp mắt thơ ngây
Tán bàng xanh biếc đan dày tiếng ve
Đâu rồi bè bạn tri âm
Tới trường thủa trời mưa dầm ướt vai
Đâu rồi khóm trúc nhành mai
Những hàng cây ấy tay ai vun trồng
Quyện trong hương nội gió đồng.
Trường xưa thắm lại mà không bạn thầy
Chỉ bao cặp mắt thơ ngây
Tán bàng xanh biếc đan dày tiếng ve
Thời đã xa
Trở lại sân trường
Nắng ngẩn ngơ nhìn ta xa lạ
Chùm phượng đỏ hôm nao
Giờ chỉ xanh màu lá
Vết chân xưa mưa nắng cũng nhoà!
Chỗ ngồi kia đâu phải của riêng ta
Còn đâu nữa những giờ học
Thả hồn theo gió
Lời mắng nhẹ nhàng của thầy
Giờ đây nghe xa quá!
Kỉ niệm tràn về thật ngân nga!
Thật ư
Thời học trò đã xa
Tuổi thơ cũng vụt qua
Ta lặng lẽ bước đi trong niềm nhớ
Thầy cô bạn bè ơi!
Biết vao giờ gặp lại
Thời gian thì trôi mãi
Trôi xa!!
Mùa hè đến tiếng ve như im lặng
Chú ve con cũng buồn giống tụi tôi
Sắp xa rồi mỗi đứa một nơi
Ngồi ôm lại những buồn vui năm trước
Sao nhớ quá những ngày chung lớp
Ngồi bên nhau chung sách giờ kiểm tra
Nhớ giờ ra chơi nghe tiếng trống ùa ra
nhớ buổi đá banh cùng góp tiền thuê bóng
Còn nhớ cả những giờ lêu lổng
Bị thầy bắt khi bi-lắc đang hăng
Nhớ đề kiểm tra khó nhăn răng
Một đứa ra cả tổ cùng chép
Nhớ những giờ hát tên trái phép
Tên phụ huynh, vẫn tức nhưng vẫn cười
Mai xa rồi còn gì nên nói nốt
Nhớ bạn bên lớp- nhớ mãi trường xưa ơi
(St) Còn chút gì để nhớ không em
Ngày bế giảng, tầm tã đường mưa ướt
Em đi trước, anh theo sau lặng bước
Hết cả rồi ánh mắt thắm lòng xưa
Còn chút gì để nhớ không em
Anh còn nhớ lần đầu ta gặp gỡ
Tim ai thương mà mắt nhìn bỡ ngỡ
Hồn nhớ ai giờ tan nát cõi lòng
Còn chút gì để mà nhớ mà thương
Đừng gợi lại nhưng nỗi lòng đau khổ
Đừng gợi lại những buồn đau tủi hổ
Kỉ niệm xưa xin giữ mãi trong lòng...
Còn chút gì để mà nhớ mà thương
Đừng gợi lại những nỗi lòng đau khổ
Đường gợi lại những buồn đau tủi hổ
Kỉ niệm xưa xin giư mãi trong lòng....
Bụi Phấn
Nay đã xa rồi yêu dấu ơi
Nhớ thầy cô nhớ....đến chơi vơi
Trường xưa cánh phượng ngày nao đã
Dõi theo ta để nghẹn muôn lời
Khi tôi ném bảng nằm ngang ngổn
Thầy đến bên tôi vẻ ôn tồn
Viết lên đôi chữ cười vui vẻ
Bảng cũng như ta cũng có " hồn "...!
Bụi rớt rơi trên dáng hao gầy
Phấn chì bụi phủ tóc như mây
Rớt bay hồn phấn tan từng mảnh
Rơi xuống làm thêm bạc tóc thầy
Có phải thầy đang nảy hạt mầm ?
Hạt mầm thầy chăm bón quanh năm !
Bụi thời gian cứ bay theo gió
Nào biết ngày mai sẽ thăng trầm
Rơi như lá úa nay lìa cành
Trên đường gian khổ hóa mong manh
Bụt giảng ngày xưa thầy tôi đã
Giảng giải từng câu thiếu niên thành............
Có biết ngày mai sẽ ra sao
Hạt mầm thầy nảy biết là bao
Bụi trần phấn toả mau phai thắm
Nào biết ngày sau sẽ thế nào !
Rơi rơi nắng gió sương mờ ảo
Trên mái trường xưa nhạt ngói màu
Tóc người xưa cũng chen sợi bạc
Thầy đó trường đây lệ cứ trào....
Con vẫn yêu sao những điểm 10
Yêu thầy trách phạt học mà chơi
Phút giây ngày ấy như sống lại
Này tuổi thơ ngây chẳng hết lời
Làm sao để trở lại ngày xưa
Có thể ngoan hơn chẳng nghịch đùa
Nào ai không nhớ mình " hưởng " phạt
Quên những trận đòn đã từng chưa?
Ngày nay con vẫn giữ ân tình
Xưa còn non trẻ đã miệt khinh
Thầy - Cô nâng sách tay dìu dắt
Dạy dỗ thành nhân giúp nước mình
Khi con cất bước xa mái trường
Tuổi người đã đủ để vấn vương
Còn lưu luyến Bạn - Thầy - Cô mãi
Thơ thẩn dăm câu thỏa sầu thương
BÀI THƠ TẶNG THẦY
Chân tình,nhiệt huyết ấy thầy tôi
Vất vả bao năm nghiệp trồng người
Cặm cụi đêm ngày trông em trẻ
Mong đem hạnh phúc đến cho đời
Bao nhiêu năm đứng trên bục giảng
Cùng bạn đường phấn trắng bảng đen
Thầy mãi vẫn đưa đò trầm lặng
Mỗi chuyến đò mỗi lứa chúng em
Tâm tính thầy rất đỗi trang nghiêm
Nhưng lắm khi cũng rất dịu hiền
Thầy:người giáo,người cha, người bạn
Dạy:ngoại ngữ lẫn kinh nghiệm riêng
Cảm ơn thầy dạy em lẽ phải
Những điều hay trong sáng thơ ngây
Cảm ơn thầy cho em tất cả
Thầy cho em cuộc sống muôn màu
Nay cầm bút vò đầu suy nghĩ
Viết bài thơ dâng tặng lên thầy
Những vần thơ ngượng ngạo thơ ngây
Nhưng chan chứa tình người thầy dạy
Công ơn thầy nặng tựa biển sâu
Em dẫu viết muôn lời khó tả
Em dẫu biết nhưng em vẫn viết
Bởi lòng em luôn nhớ đến thầy
Phấn trắng
Dạy em từ thuở chín mười
Ngày ấy tóc cô dài lắm
Như mây biếc trời xanh thẳm
Nâng mùa thu lên mênh mông.
Ngày qua tháng lại chất chồng
Gót cô dẫm mòn bục giảng
Bao lớp học trò mắt sáng
Cũng ngần ấy bụi phấn bay.
Hạt rơi vào mắt xót cay
Hạt vương trên đầu tóc bạc
Mỗi lần heo may xao xác
Cô ơi, em sợ... lá vàng!
Biết không thể níu thời gian
Vẫn giật mình kêu thảng thốt
Tin cô... bay về đột ngột
Tối sầm cả mặt trời thu.
Đưa cô về cõi sương mù
Những vòng hoa lạnh gió ru nghẹn ngào
Một đời phấn trắng chiêm bao
Còn bao nhiêu chữ gieo vào trời xanh?
Cô giáo miền quê
Thương em cô giáo miền quê
Đường làng trơn trượt... lối về trời mưa
Nụ cười theo nón đong đưa
Trên tay đôi guốc... còn chưa kịp mòn
Học trò chưa kịp lớn khôn
Cười reo nắc nẻ bên dòng nước trôi
Thương em... rồi bỗng thương tôi
Đường không đủ rộng sánh đôi theo về
Em là cô giáo miền quê
Tôi, chàng trai phố đứng mê mải nhìn
Gió giông một cái liếc tình
Tôi mang ngơ ngẩn theo mình... về đâu?
Ơn Thầy
Viên phấn nào trên tay
Thầy dạy em học chữ
Bụi phấn nào bay bay
Vương tóc thầy trắng xóa
Bao mùa thu đi qua
Thầy xưa nay đã già
Khai trí em thêm sáng
Cho cây đời nở hoa
Từng lời giảng yêu thương
Bao lớp trẻ xa trường
Gói hành trang thêm nặng
Nghĩa tình thầy vấn vương
Mai lớn khôn nên người
Khi nào em quên được?
Công ơn người đi trước
Dìu dắt chúng em theo.
Thầy Và Chuyến Đò Xưa
Lặng xuôi năm tháng êm trôi
Con đò kể chuyện một thời rất xưa
Rằng người chèo chống đón đưa
Mặc cho bụi phấn giữa trưa rơi nhiều
Bay lên tựa những cánh diều
Khách ngày xưa đó ít nhiều lãng quên
Rời xa bến nước quên tên
Giờ sông vắng lặng buồn tênh tiếng cười
Giọt sương rơi mặn bên đời
Tóc thầy bạc trắng giữa trời chiều đông
Mắt thầy mòn mỏi xa trông
Cây bơ vơ đứng giữa dòng thời gian...
(Nguyễn Quốc Đạt)
Nhớ Trường Xưa
Ngó trời xanh thấy chim về chốn cũ
Ta ước mình được trở lại trường xưa
Qua bao năm bên xứ người xa lạ
Trong cô đơn ao ước một ngày về.
Khi vẫn biết người xưa không còn nữa
Và bạn bè mỗi đứa một phương trời
Thầy cô cũ dần rời xa bục giảng
Tôi trở về với kỷ niệm thân thương.
Ôi! Ghế đá ngày nào tôi vẫn đợi
Chắc rêu phong theo dòng chảy cuộc đời
Phượng ủ rũ theo mùa hạ vương vấn
Ve đầu hè khẽ gọi mùa chia tay.
Đôi mắt nai tuổi trăng tròn thuở ấy
Tôi muốn nhìn như những lúc còn thơ
Tiềng guốc đưa dọc hành lang cuối dãy
Mang yêu thương trong buổi mới vào trường.
Tuy tất cả đã lùi vào quá khứ
Với thời gian còn lại được những gì
Nhưng tấm lòng của người con xa xứ
Luôn hướng về trường cũ ở quê hương.
Tôi lặng lẽ gởi vào những câu thơ
Niềm yêu thương êm ái chẳng bến bờ
Nét mực khô lệ chảy dài trên má
Biết bao giờ được trở lại trường xưa.
(Sưu tầm)
Dấu Xưa
Con trở về giở lại hành trang kỷ niệm
Thấy lòng mình hổ thẹn biết bao
Đã mấy lần mùa lá gọi lao xao
Con mãi bước vẫn chưa lần tìm lại
Những "dấu xưa" một thời thơ dại
Những hồn nhiên như lá giao mùa...
Con - ba mươi và cuộc sống tranh đua
Thèm níu được thời gian con mười bảy...
Thầy còn nhớ bao bài thơ đã viết
Cho mỗi lần một thế hệ đi qua
Bao tâm huyết một đời chẳng phôi pha
Bao bụi phấn đã nhuốm màu mái tóc
Ba năm ấy chỉ đong bằng một khắc
Xoè bàn tay khẽ chạm - kỷ niệm rơi...
Một Đời
Tôi đứng cao, không phải giữa cuộc đời
Mà phấn cầm tay, một mình bục giảng
Cái bệ gạch xây đơn sơ kiên nhẫn
Nhiều lúc thay bằng ghế gỗ chông chênh
Gập ghềnh đường đi những ngày tuổi xuân
Có khó khăn, có hay dở điệp trùng
Những lớp học sinh hằng ngày tiếp cận
Có nụ cười xen nước mắt rưng rưng
Gần gũi thân thương lại là cách biệt
Tôi vẫn xa trong rộn rã sân trường
Lời nói nhỏ giữa bạt ngàn xao xuyến
Của lớp người sau mơ vượt đại dương
Đơn sơ là những phần đóng góp của mình
Vào những ngày qua, chiến tranh gian khổ
Ngọn đèn thắp lớp đêm che chắn lại
Chỉ còn soi trang vở trắng học trò.
Nay đã bảy mươi, nhìn lại cuộc đời
Năm tháng đi rồi chắt chiu còn lại
Một đốm lửa nhen, nhiều mơ ước nhỏ
Công việc khai tâm khiêm tốn người thầy.
Hoa Và Ngày 20-11
Nụ hoa hồng ngày xưa ấy
Còn rung rinh sắc thắm tươi
20-11 ngày năm ấy
Thầy tôi tuổi vừa đôi mươi
Cô tôi mặc áo dài trắng
Tóc xanh cài một nụ hồng
Ngỡ mùa xuân sang quá
Học trò ngơ ngẩn chờ trông...
Nụ hoa hồng ngày xưa ấy...
Xuân sang, thầy đã bốn mươi
Mái tóc chuyển màu bụi phấn
Nhành hoa cô có còn cài?
Nụ hoa hồng ngày xưa ấy...
Tà áo dài trắng nơi nao,
Thầy cô - những mùa quả ngọt
Em bỗng thành hoa lúc nào.
(Phạm Thị Thanh Nhàn)
Chiếc lá đầu tiên
Em thấy không, tất cả đã xa rồi
Trong tiếng thở của thời gian rất khẽ
Tuổi thơ kia ra đi cao ngạo thế
Hoa súng tím vào trong mắt lắm mê say
Chùm phượng hồng yêu dấu ấy rời tay
Tiếng ve trong veo xé đôi hồ nước
Con ve tiên tri vô tâm báo trước
Có lẽ một người cũng bắt đầu yêu
Muốn nói bao nhiêu, muốn khóc bao nhiêu
Bài hát đầu, xin hát về trường cũ
Một lớp học bâng khuâng màu xanh rủ
Sân trường đêm - Rụng xuống trái bàng đêm
Nỗi nhớ đầu anh nhớ về em
Nỗi nhớ trong tim em nhớ về với mẹ
Nỗi nhớ chẳng bao giờ nhớ thế
Bạn có nhớ trường, nhớ lớp, nhớ tên tôi?
"Có một nàng Bạch Tuyết, các bạn ơi
Với lại bảy chú lùn rất quấy"
"Mười chú chứ, nhìn xem trong lớp ấy"
(Ôi những trận cười trong sáng đó lao xao)
Những chuyện năm nao, những chuyện năm nào
Cứ xúc động, cứ xôn xao biết mấy
Mùa hoa mơ rồi đến mùa phượng cháy
Trên trán thầy, tóc chớ bạc thêm
Thôi hết thời bím tóc trắng ngủ quên
Hết thời cầm dao khắc lăng nhăng lên bàn ghế cũ
Quả đã ngọt trên mấy cành đu đủ
Hoa đã vàng, hoa mướp của ta ơi!
Em đã yêu anh, anh đã xa rời
Cây bàng hẹn hò chìa tay vẫy mãi
Anh nhớ quá! mà chỉ lo ngoảnh lại
Không thấy trên sân trường - chiếc lá buổi đầu tiên.
Bài Thơ Tặng Thầy
Con sững sờ sao thầy lại ra đi?
Khi chúng con không hề muốn vậy.
Sao thầy lại nói lời chia ly?
Khi lòng con không nghĩ chuyện phân kỳ.
Vào phút chót của giờ học cuối
- "Các con yên nghe thầy nói vài lời".
Con tự hỏi có điều gì vậy nhỉ?
Mà trông thầy thoáng nét trầm tư.
Và giọng thầy cất lên như mọi khi,
Nhưng hơn nữa, có gì như trầm lắng.
- "Thầy chuyển công tác..." con nghe lòng chết lặng
- "... Ráng học hành cho giỏi, cho ngoan"
Lời thầy khuyên thấm đượm giữa lòng con,
Và con sẽ mang theo suốt tháng ngày còn lại.
Rồi từ đây - ngày sau - và mãi mãi
Con không còn nghe thầy giảng như xưa
Con nghe lòng vừa phủ một mùa mưa...
Thầy bước đi như bao lần ra cửa.
Để lại trong con khoảng trống vô bờ.
Thế là hết! Con khát khao bao lần nữa
Được thấy thầy lên lớp giảng văn thơ
Và mai sau - mai sau không bao giờ
Con có thể quên lời thầy nói
Giữa phút cuối cùng, trong tiếng trống trường tan.
(Trương Minh Sa)
Thầy Giáo
Tóc thầy đã bạc lắm rồi
Bạc như bông tuyết trên đồi bay bay
Trong giờ thầy giảng thật hay
Bao nhiêu kiến thức chui ngay vào đầu
Toán học có gì khó đâu
Đạo hàm, sin, cos, hình cầu, hình thang
Vào tay thầy tớ cưu mang
Cũng thành bài toán hình thang đại trà
Mỗi lần đến tiết kiểm tra
Tất cả ríu rít như là hội đêm
Không tin đến lớp tớ xem
Tớ giở sổ điểm cho xem điểm mười
Điểm mười sáng chói đỏ tươi
Đem khoe bố mẹ bạn lười chẩy thây
Khoe rằng đừng có lười chây
Để rồi có hối chẳng còn kịp đâu
Bao nhiêu kiến thức trong đầu
Mai sau khôn lớn giúp đời mà thôi
"Hai mươi - mười một" đến rồi
Mau mau đi với bọn tôi chúc thầy.
NGHĨ VỀ THẦY
Con đứng nhìn dòng sông trôi êm
Nắng rớt xuống hoàng hôn trên mặt nước
Xa xa, bóng một con đò giữa dòng nước ngược
Thấp thoáng chao nghiêng...
Khiến con chạnh nhớ về Người
và câu chuyện năm xưa ...
Chuyện một con đò dầm dãi nắng mưa
Lặng lẽ chở từng dòng người xuôi ngược
Khách sang sông tiếp hành trình phía trước
Có ai nhớ chăng hình ảnh con đò ?
Câu chuyện năm xưa nhưng mãi đến bây giờ
Con muốn hiểu, thầy ơi - người đưa đò vĩ đại
Con đến với cuộc đời từ sự hy sinh thầm lặng ấy
Trên chuyến đò của thầy chở nặng yêu thương .
XIN LỖI CÁC EM
Tôi đâu phải người làm nông
Cày xong đánh giấc say nồng một hơi
Chuông reo tan buổi dạy rồi
Còn nghe ray rứt nỗi đời chưa yên.
Trách mình đứng trước các em
Dửng dưng cả tiếng hồn nhiên gọi: Thầy!
Rụng dần theo bụi phấn bay
Ước mơ một thuở căng đầy tuổi xanh
Dẫu là lời giảng của mình
Cơn ho chợt đến vô tình cắt ngang
Dẫu là tiết học vừa tan
Bước qua cửa lớp đôi lần hụt hơi!
Hiểu dùm tôi các em ơi
Giấu bao ám ảnh khôn nguôi từng giờ
Cảnh đời chộn rộn bán mua
Áo cơm nào dễ chi đùa với ai .
Vờ quên cuộc sống bên ngoài
Nhiều điều xa lạ nói hoài riết quen
Dở hay, yêu ghét, trắng đen
Còn bao sự thật đã nhìn thẳng đâu
Ai còn dằn vặt đêm sâu
Trong từng sợi tóc bạc màu truân chuyên
Thật lòng tạ lỗi các em
Hiểu ra khi đã lớn lên mai này!
MỘT VỚI MỘT..."
"Một với một là hai ..."
Cái thuở nào cô dạy em đếm trên từng ngón nhỏ
Để giờ đây thời gian như cơn gió
Nhẹ nhàng qua ... Tất cả xa rồi
Tuổi thơ êm đềm trong tiếng à ơi
Cánh võng chao theo tóc bà bạc trắng
Đôi mắt mẹ ánh niềm vui thầm lặng
Con đi học về còn chút nắng trên vai
Cả những kỷ niệm buồn cũng không thể nào phai
Em đếm "một, hai" cất vào ký ức
Không tìm thấy cô qua từng dòng mực
Nhắm mắt đếm thầm cô về lại ... trên tay ...
NGƯỜI LÁI ĐÒ TRÊN DÒNG ĐỜI
Một dòng đời - một dòng sông
Mấy ai là kẻ đứng trông bến bờ
Muốn qua sông phải có đò
Đường đời muôn bước phải nhờ người đưa ...
Tháng năm dầu dãi nắng mưa
Con đò trí thức thầy đưa bao người
Qua sông gửi lại nụ cười
Tình yêu con gửi lại người cha thương
Con đò mộc - mái đầu sương
Theo con đi khắp muôn phương mai này
Khúc sông ấy vẫn ngày ngày
Thầy đưa những chuyến đò đầy qua sông ...
TẢN MẠN VỀ NGHỀ
1. Người đi - lòng chẳng xa lòng
Học trò, đồng nghiệp thủy chung một đời
2. Hai mươi năm một giấc mơ
Cần thơ ngày đó... bây giờ là đây
Hai mươi năm được làm thầy
Bao vinh quang, bao đắng cay cuộc đời
Bạn bè còn lại mấy người
Học trò mấy lớp ra đời thành nhân
Hai mươi năm kiếp phong trần
Với các em sức thanh xuân vẫn còn
Hai mươi năm tấm lòng son
Như hoa sen đậm sắc hồng ban mai
Con thuyền tách bến ra khơi
Cánh buồm căng gió nửa đời lại đi
Dù cho bão tố bất kỳ
Tim hồng, phấn trắng ngại gì gió to
Cám ơn em, tuổi học trò
Cho thầy thêm sức trồng hoa dâng đời
Ngày hai mươi - tuổi hai mươi
Nửa đời dạy học... đam mê vẫn còn.
3. Dâng cô bông hồng trắng
Hồng đỏ kính dâng thầy
Bao bông hồng còn lại
Đưa em vào tương lai
4. Em ngồi đó, một khung trời để nhớ
Mắt biết xôn xao, tinh nghịch má hồng
Tà áo ngây thơ, nụ cười rạng rỡ
Một - sáng - khai - trường, giờ đã xa xăm
0 nhận xét:
Đăng nhận xét