Kenh giai tri, tin tuc giai tri,

"Ca dao, tục ngữ thời @" Cười vỡ bụng

"Ca dao, tục ngữ thời @" Cười vỡ bụng

Ca dao, tục ngữ thời @ thuộc thể loại chế hài hước đem lại tiếng cười vỡ bụng .Tuy nhiên tùy vào cảm nhận của mỗi người mà có người xem có thể thích hoặc không thích, có thể bỏ qua nếu không muốn đọc và nếu thấy hay thì comment ủng hộ nha!
Một cây làm chẳng nên non.
Ba cây chụm lại thấy thừa hai cây.
Trăng thì mười sáu mới tròn.
Còn em mười sáu bụng tròn hơn trăng.
Trúc xinh trúc đứng một mình.
Em xinh em cũng rình rình theo trai.
Đi một ngày đàng.
Giờ mỏi cả chân.
Ai đang ngoài cửa thập thò.
Khi nào gõ mõ là mò vô ngay.
U thầy em ngủ tầng trên.
Em nằm chờ đợi dưới này cầu thang.
Trèo lên cây bưởi hái hoa.
Bước xuống vườn cà phun thuốc trừ sâu.
Chồng giận thì vợ bớt lời.
Vợ giận, chồng đập tơi bời à nghe…
Đi đâu cho thiếp theo cùng.
No thì thiếp ở, lạnh lùng thiếp bye.
Trên đồng cạn dưới đồng sâu.
Chồng cầy vợ cấy con trâu đi nằm.
Má ơi đừng gả con xa.
Chim kêu vượn hú biết nhà má đâu.
Thôi má hãy gả nhà giàu.
Có tiền chỉnh mặt, làm đầu cho con.
Một cây làm chẳng lên non.
Ba cô chụm lại mỏi mòn lỗ tai.
Ta về ta tắm ao ta.
Nhỡ may chết đuối người nhà còn vớt lên.
Làm trai cho đáng nên trai.
Đi đâu cũng lận cái chai trong người.
Kiếp sau xin chẳng làm trai.
Làm thân con gái “chân dài” sướng ghê.
Bây giờ mận lại hỏi đào.
Vườn hồng đã có ai vào hay chưa.
Mận hỏi thì đào xin thưa.
Vườn hồng đã chửa từ xưa lâu rồi.
Cưới vợ thì cưới liền tay.
Chớ để lâu ngày vật giá leo thang.
Con gà cục tác lá chanh.
Mới cục vài tiếng đã thành gà quay.
Gió mùa thu mẹ ru con ngủ.
Năm canh dài mẹ ngủ đủ năm canh.
Ai đưa con sáo sang sông.
Để cho con sáo mất công bay về.
Mấy đời bánh đúc có xương.
Mấy đời chơi Net không vương tơ tình.
Mấy đời bánh đúc có xương.
Mấy đời gái chảnh mà thương trai nghèo.
Một cây làm chẳng nên non.
Ba cây chụm lại ăn đòn mới phê.
Đèo cao thì mặc đèo cao.
Nếu đèo cao quá ta đi đường vòng.
Người ta đi cấy lấy công.
Còn tôi đi ở lấy ông chủ nhà.
Chồng giận thì vợ bớt lời.
Vợ giận, chồng đập tơi bời à nghe.
Bắc thang lên hỏi ông trời.
Đem tiền cho gái, có đòi được không?
Trời bảo: mày hỏi như khùng.
Tao là Thượng Đế còn “không” nữa là!
Em ơi ngồi lại gần anh.
Tuy rằng khác phái nhưng chung một bàn.
Chồng người áo gấm sông Lô.
Chồng em ngồi bếp nướng ngô cháy quần.
Chiều chiều lại nhớ chiều.
Nhớ người đêm trước đưa nhiều tiền ngu.
Yêu em hổng phải vì ham.
Mà là anh hổng chịu cam cảnh nghèo.
Làm trai cho đáng nên trai.
Đi đâu cũng có chân dài bám theo.
Em đi em nhớ quê nhà.
Nhớ anh hàng xóm đêm mò sang thăm.
Em ơi buồn làm chi.
Anh đưa em về sông Đuống.
Ngày xưa cát trắng phẳng lỳ.
Giờ đây cát trắng đen xì em ơi.
Bây giờ mận lại hỏi đào.
Vườn hồng đã có ai vào hay chưa.
Mận hỏi thì đào xin thưa.
Vườn hồng be bét ai ưa thì vào.
Nơi đâu cần thanh niên có.
Đến đứng ngó cũng là thanh niên.
Còn thời lên ngựa bắn cung.
Hết thời xuống ngựa lấy thun bắn ruồi.
Còn duyên kén cá chọn canh.
Hết duyên ếch đực, cua kềnh cũng vơ.
Thức đêm mới biết đêm dài.
Hai vợ mới biết thế nào là ghen.
Tô canh lạnh lẽo nước trong veo.
Vài lát hành tây bé tẻo teo.
Nước chấm gọi là hơi gợn tí.
Thịt kho thái mỏng gió bay vèo.
Dưa vừa mới muối còn xanh ngắt.
Cơm chén vừa xong dạ vẫn teo.
Tối đói cồn cào không ngủ được.
Muỗi bu vào đốt cái thân bèo.
Sang sông phải bắc cầu Kiều
Muốn con hay chữ phải năng đến thầy
Trên đồng cạn dưới đồng sâu.
Chồng cày vợ cấy con trâu đi bừa.
May mà hôm ấy trời mưa.
Có thằng con rể đi bừa cùng trâu.
Gái xưa đâu biết trèo tường.
Gái nay leo cổng kiếm đường theo trai.
Gái xưa “Thiếp nguyện theo chàng!”
Gái nay “Ở đó xếp hàng cho tao”.
Còn duyên kén cá chọn canh.
Hết duyên ếch đực, cua kềnh cũng vơ.
Còn duyên kén những trai tơ.
Hết duyên ông lão cũng vơ làm chồng.
Chồng em áo rách em thương.
Chồng người áo gấm em thương hơn nhiều.
Vũ trường là chốn ăn chơi.
Chí Hòa là chỗ nghỉ ngơi giang hồ.
Mấy đời bánh đúc có xương.
Mây đời công chức có lương đủ xài?
Đắng cay chua ngọt đã từng.
Anh mà bỏ rượu, em đừng có mơ.
Đường xá mà biết nói năng.
Mấy ông đào xới hàm răng chẳng còn.
Tô canh lạnh lẽo nước trong veo.
Một miếng thịt heo bé tẻo teo.
Sóng sánh theo làn hơi gợn tí.
Xác ruồi theo gió khẽ đưa vèo.
Trăm năm bia đá cũng mòn.
Bia chai cũng vỡ chỉ còn bia ôm.
Chẳng chè chẳng chén sao say?
Chẳng thuơng chẳng nhớ, sao hay đi tìm?
Mẹ ơi mẹ đẹp như tiên.
Mẹ thêm dấu huyền mẹ gửi cho con.
Tô canh lạnh lẽo nước trong veo.
Một miếng thịt heo bé tẻo teo.
Bốn thằng to béo tranh nhau vớt.
Một đứa nhanh tay hớt cái vèo.
Thịt heo trôi nổi giờ đâu mất
Ba thằng không được mặt như heo
Tựa gối ôm thìa lâu chẳng được
Thịt đâu còn nữa dưới nước lèo.
Ra đường gặp đóa hoa rơi.
Hai chân đá hất, không chơi hoa thừa
Trên đồng cạn dưới đồng sâu.
Chồng cày vợ ở nhà lầu ngồi chơi.
Gió đưa bụi chuối la đà.
Lỡ mê vợ bé vợ nhà vẫn thương.
Lên non mới biết non cao.
Có bồ mới biết vì sao hết tiền.
Mỗi năm hoa đào nở.
Lại thấy ông thần bài.
Cờ bạc dù lớn nhỏ.
Nô nức ta cùng chơi.
Gió đưa mây khói về trời.
Em ưa trăng gió tơi bời lòng anh.
Không sang thì nhớ thì thương.
Muốn sang lại sợ con đường kẹt xe.
Không sang thì thấy buồn hoe.
Muốn sang lại sợ kẹt xe suốt đường.
Bây giờ mận mới hỏi đào.
Vườn hồng đã có ai vào hay chưa?
Mận hỏi thì đào xin thưa.
Vườn hồng có chó, đến trưa hãy vào!
Bàn tay ta làm nên tất cả.
Có sức người, nấu nếp cũng thành xôi.
Áo anh sứt chỉ đường tà.
Vứt ngay làm giẻ lau nhà, khỏi mua.
Hôm qua anh đến nhà em.
Ra về mới nhớ để quên năm nghìn.
Anh quay trở lại vội vàng.
Em còn ngồi đó, năm nghìn mất tiêu.
Giám thị nhìn em giám thị cười.
Em nhìn giám thị lệ tuôn rơi.
Cổng trường đại học cao vời vợi.
Đồng ruộng mênh mông đón em về.
Cá không ăn muối cá ươn.
Không có xe đẹp thôi đừng yêu em.
Vầng trăng ai xẻ làm đôi.
Nửa soi gối chiếc, nửa soi dặm trường.
Hôm qua anh ngủ trên giường,
Nửa đêm tỉnh giấc, lọt giường gãy xương.
Râu tôm nấu với ruột bầu.
Chồng ăn đau bụng lầu bầu nằm rên!
Con người càng lúc càng đông.
Thạch Sanh thì ít, Lý thông thì nhiều.
Không có em đời buồn như chó cắn.
Có em rồi thà chó cắn còn hơn.
Chiều chiều ra đứng ngõ sau.
Trông về quê mẹ ruột đau chín chiều.
Hôm nay ngày đã bao nhiêu.
Mà sao chưa thấy mẹ yêu gửi tiền.
Đường vô xứ Nghệ quanh quanh.
Xe đi không khéo gãy vành như chơi.
Muốn qua thì bắc cầu Kiều.
Muốn cua cô chị thì chiều cô em.
Chiều cô em miết thành ra,
Thương chị thì ít, thương em thì nhiều.
Trên đồng cạn dưới đồng sâu.
Chồng cày vợ cấy con trâu đi nằm.
Gió đưa cành trúc la đà.
Nửa đêm anh nhớ đến nhà em chơi.
Lời nói chẳng mất tiền mua.
Lựa lời mà nói cho tiền lòi ra.
Vợ dậy là phải toàn tâm.
Đúng sai là chuyện dần dần tính sau.
Đêm thu lạnh lẽo bụng đói meo.
Một gói mì tôm bé tẻo teo.
Nấu nước, thêm hành, pha chanh ớt.
Gói mì phút chốc đã đi vèo.
Trời khuya lưng lửng lòng chưa đã.
Thêm gói mì cua nấu tiếp theo.
Tựa gối rung đùi lim dim mộng.
Ước sao có được đĩa bánh bèo.
Quê hương là chùm khế ngọt.
Ai cao thì hái được nhiều.
Ví dầu cầu ván đóng đinh.
Câu tre lắc lẻo gập ghềnh khó đi.
Khó đi cha dắt con đi.
Cha đi mua rượu, con đi mua mồi.
Ra đi mẹ đã dặn dò.
Thuốc cho thì hút, thuốc mua thì đừng.
Nếu mua thì phải trông chừng.
Bạn bè xúm đến thì đừng có mua.
Chiều chiều ra đứng ATM.
Trông về tài khoản ruột đau chín chiều.
Hôm nay ngày đã bao nhiêu.
Mà sao chưa thấy mẹ yêu gửi tiền.
Yêu em mấy núi cũng leo.
Mấy sông cũng lội mấy đèo cũng qua.
Yêu em chẳng ngại đường xa.
Miễn là anh đến cha em giết gà.
Chiều chiều đêm tối canh thâu.
Nhìn anh tôi tưởng con trâu đang cười.
Nơi nào cần, thanh niên có.
Nơi nào có thịt chó, thì có thanh niên.
Làm chồng cho đáng tấm chồng.
Lên Đoài Đoài tĩnh, xuống Đông Đông tàn.
Đi chợ phải cho đàng hoàng.
Cái nào cái nấy rõ ràng cấm sai.
Dạy con từ thuở con thơ.
Dạy chồng từ thuở mới sờ móng chân.
Trăm năm bia đá cũng mòn.
Ngàn năm Bia Mực ta còn zô zô.
Trời mưa bong bóng phập phồng.
Nhìn mưa nàng nhớ cháo lòng tiết canh.
Ước gì giờ được gặp anh.
Thế nào cũng được rủ ăn cháo lòng.
Ta về ta tắm ao ta.
Ao nhà có đục sang nhà kế bên.
Ra đường sợ nhất công nông.
Về nhà sợ nhất vợ không mặc gì.
Nửa đêm tiếng muỗi vo ve.
Giật mình tỉnh giấc lạnh se cõi lòng.
Ôi bao tiếng gọi đêm đông.
Ai bánh mì nóng, mà không có tiền.
Độ banh, đánh bạc, số đề.
Cả ba thứ ấy phải thề tránh xa.
Đừng ham ăn của người ta.
Có ngày tiền bạc, cửa nhà biết bay.
Em đen nhưng tâm hồn em trong trắng.
Nhà em nghèo em giang nắng… em đen.
Đến đây mận mới hỏi đào.
Vườn hồng đã có ai vào hay chưa?
Chồng em bán búa bán cưa.
Trong hai cái đó, chàng ưa cái nào?
(Sưu tầm)

"Ca dao, tục ngữ thời @" Cười vỡ bụng Rating: 4.5 Diposkan Oleh: Unknown

0 nhận xét:

Đăng nhận xét